Truyện tình yêu cảm động rơi nước mắt giữa Trung và Vân, một câu chuyện tình yêu buồn, thấm đẫm nước mắt nhưng tràn đầy hạnh phúc.
Đang xem: Truyện ngắn đau lòng dễ khiến người ta phải khóc
Truyện tình yêu cảm động rơi nước mắt Phần 1
Trung là một anh chàng đẹp trai, hài hước, và đang là sinh viên tại trường Đại học thương mại. Vân là một cô gái dễ thương, bánh bèo, hay hờn dỗi, Vân cũng đang là sinh viên của trường Đại học thương mại.
Trung và Vân học chung 1 lớp với nhau, Vân là một cô gái năng động, hòa đồng, nên Trung rất quý mến Vân. Trung chủ động đến gần Vân để trò chuyện và xin số điện thoại của Vân, nhưng Vân không thèm để ý tới Trung. Trung buồn bã, trở lại chỗ ngồi cũ.
Một tuần sau, Trung đang trên đường đi về, thì thấy Vân đang dắt chiếc xe máy bị xịt lốp, Trung đi chậm lại và hỏi Vân, xe em bị làm sao thế?. Vân trả lời, ai là em cơ.Trung: À, thế xe cậu bị làm sao thế?Vân: Xe tớ bịt xịt lốp cậu ạ.Trung: Thế có cần tớ giúp không?Vân: Thôi, không cần đâu cậu ạ.
Trung dừng xe lại chạy theo Vân, cậu để tớ dắt đi sửa cho. Từ đây đến chỗ sửa xe xa lắm, cậu lấy xe của tớ đi về nhà trước đi, tớ đi sửa rồi ngày mai tớ mang xe của cậu đến trường cho cậu.Vân: Thôi, tớ tự đi sửa được cậu à.Trung: Xa lắm đấy, cậu không biết chỗ sửa đâu, cứ để tớ đi sửa cho, đừng ngại mình là bạn bè với nhau mà. Hihi
Vân: Thật sự, tớ cũng không biết đi chỗ nào sửa xe.Trung: Thôi cậu cứ để đấy tớ sửa giúp cho, ngày mai tớ mang xe đến trường cho cậu.Vân: Cảm ơn cậu nhiều nha, may mà có cậu, chứ không tớ không biết phải sửa xe ở đâu nữa.Trung: Hihi, có tớ rồi mà, cậu không phải lo lắng gì đâu. Cậu cho tớ số điện thoại của cậu đi?
Vân: Hả, Ừ để tớ đọc số điện thoại của tớ cho cậu nhé.Trung: Okie, cò gì tớ sẽ thông báo cho cậu sau nhé.Vân: Cảm ơn cậu nhiều nhé.Trung: Thôi cậu lấy xe của tớ đi về trước đi.Vân: Tớ cảm ơn cậu nhiều nhé, may mà có cậu giúp tớ.Trung: Không có gì đâu. HihiVân: Thôi tớ đi về trước đây. Bye cậu nhaTrung: Uhm, Bye cậu.
Bạn đang đọc truyện tình yêu buồn cảm động giữa Trung và Vân
Vân nói vơi Trung, Vân muốn đi du lịch Đà Nẵng, Trung đã gặt đầu đồng ý và chuẩn bị sẵn sàng để đi du lịch cùng Vân. Khoảng thời gian này Trung cảm thấy sức khỏe của mình đã suy yếu đi rất nhiều, nhưng Trung vẫn có thể chịu được, chỉ cần được ở bên cạnh Vân là Trung cảm thấy mình khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Đà Nẵng chào đón Vân và Trung, những bãi biển dài, những khu phố cổ, và cả cầu Hàm Rồng xinh đẹp vẫn sẽ còn mãi, nhưng chỉ có Trung là sắp phải rời xa mãi mãi rồi.
Em ơi! mình lại kia thả đèn hoa đăng đi, anh muốn viết lên đó một điều ước để nước cuốn đi, và hy vọng điều ước đó sẽ trở thành hiện thực. Vân mỉm cười và nói, em cũng muốn viết một điều ước lên đèn hoa đăng đó anh ạ.
Điều ước mà Trung viết lên đèn hoa đăng đó chính là: “Anh không còn sống được lâu nữa, anh chỉ mong một người nào đó thay anh yêu em như anh đã từng yêu em, anh cầu chúc em được hạnh phúc. Hãy luôn mỉm cười em nhé! Người anh yêu”. Trung đã không ngăn được nước mắt, Trung đã khóc khi thả chiếc đèn hoa đăng đó.
Vân quay qua hỏi Trung, tại sao anh lại khóc, anh đã viết điều ước gì lên đèn hoa đăng vậy ạ?. Trung nghẹn ngào nói: Anh hạnh phúc quá, nên anh khóc thôi, anh không nghĩ là anh có thể được làm người yêu của em. Anh đã viết “Anh yêu em ! Cô bé ngốc của anh”.
Xem thêm: Viết Đoạn Văn Có Sử Dụng Thành Phần Biệt Lập, Viết Đoạn Văn Ngắn 4
Vân vui vẻ trả lời: Em cũng viết lên đèn hoa đăng là: “Em yêu anh, cầu mong tình yêu của chúng ta luôn được hạnh phúc”. Trung lúc này đã không thể kiềm chế được nước mắt nữa, Trung rất muốn nói với Vân là, anh không còn sống được lâu nữa, Trung sắp phải rời xa Vân rồi.
Nhưng Trung không thể nào nói ra được, những ngày cuối cùng của cuộc đời, Trung muốn làm cho Vân vui, Trung muốn dành cho Vân trọn vẹn tình yêu thương. Hết phần 3
Truyện tình yêu cảm động giữa Trung và Vân Phần cuối
Em ơi ! Em thích được tặng món quà gì nào?. Hôm nay anh sẽ mua cho em. Vân vui vẻ nói: Thôi, em không thích quà gì đâu, chỉ cần anh luôn ở bên cạnh em là được. Nghe đến đây khóe mắt của Trung đang rơm rớm lệ, Trung đã cố gắng kìm nén để mình không khóc.
Trung nhẹ nhàng nói: Em thích món quà gì? Anh muốn mua cho em, em nói đi. Hay là em chê quà của anh à?. Không, không, em không có ý đó. Em muốn anh tặng cho em một thỏi son ạ. Hihi.
Đúng như đã hứa, Trung đã mua son cho Vân, nhưng không phải là một thỏi mà là rất nhiều thỏi son, Trung đã mua những loại son đắt nhất, đẹp nhất dành tặng cho Vân. Đây như là một món quà cuối cùng mà Trung muốn nói lời từ biệt với Vân.
Alo, đây có phải là chị Vân không ạ?. Em là em gái của anh Trung. Chị ơi ! Anh Trung mất rồi chị ạ. Vân chết lặng, Vân không thể tin được chuyện gì vừa mới xảy ra. Em của Trung liền nói, chị ơi ! Chị đến đây ngay đi, anh Trung có dặn em đưa thứ này cho chị.
Vân lúc này đứng không vững nữa, chân tay Vân run run, mặt Vân tối sầm lại, không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.
Đến bệnh viện, Vân chạy thật nhanh đến bên Trung, Vân đã gào khóc, tại sao vậy? Tại sao anh lại bỏ em ở lại, tại sao anh lại lừa dối em, tại sao vậy?. Anh nói cho em biết đi, anh đừng im lặng như thế, em xin anh đấy. Anh ơi ! Anh tỉnh dậy nhìn em đi, anh đừng như thế này nữa.
Em của Trung nhẹ nhàng đến bên Vân, chị ơi ! Em cũng buồn lắm chị ạ, em cũng đã khóc hết nước mắt khi biết anh Trung mắc bệnh ung thư, em cũng đã nói với anh Trung là nói cho chị biết chuyện này, nhưng anh Trung nói không muốn chị phải lo lắng và đâu khổ vì anh ấy.
Anh Trung có dặn em đưa cái này cho chị, chị cầm lấy đi. Vân cầm lấy mở ra trong đó có một bức thư và một chiếc chìa khóa xe.